Thơ đi ăn cưới người yêu cũ

Đi cưới người yêu cũ
Ko biết phải mặc gì
Thôi mặc so mi trắng
Na ná chồng em đi

Đi cưới người yêu cũ
Đúng ngày trời không mưa
Nuốt nước mắt vào họng
Nuốt mấy lần cho vừa

Nhìn em cười như thể
Chồng em là ta đây
Mắt hai người lấp lánh
Bỗng mắt ta hao gầy

Chú rể cài hoa ngực
Một bông lan trắng tinh
Mỗi ngực ta rất trống
Tính gào mà đành thinh

Người ta chúc mừng em
Trăm năm sẽ hạnh phúc
Ta nắm hai tay chặt
Muốn thình thịch lên ngực

Không lẽ ta đang ghen
Hay ích kỷ, hay buồn
Cảm xúc ta lẫn lộn
Trời ơi! Lệ muốn tuôn

Ta thấy thương em quá
Muốn tiến tới để hôn
Lên mắt, trán, môi nữa
Nhưng...sợ em vô hồn

Ta thấy bực chồng em
Cười gì mà lắm thế
Tay hắn nhìn phát ghét
Ôm em...sao không nhẹ

Đi cưới người yêu cũ
Chỉ muốn hùng hổ thôi
Muốn nắm tay để đấm
Vào ai đó cho rồi

Nhưng bỗng yêu trỗi dậy
Nhớ và thương bùng lên
Nhìn em mặc váy cưới
Ta ước là rể hiền

Hôm nay em đẹp lắm
Nhưng sẽ hạnh phúc hơn
Nếu ta đi bên cạnh
Lâu lâu ghé môi hôn

Đi cưới người yêu cũ
Bao ngọt đắng trong tim
Ta giấu yêu vào mắt
Mong em sẽ lần tim

Nào đâu em mải miết
Cười để làm cô dâu
Riết môi chồng chẳng nhớ
Ta đang điên và đau

Ngủ với em nhưng anh không muốn cưới

Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang Đông

Đừng cười và đừng khóc
Đừng tin và đừng nghi
Hãy bình thường mà sống
Em lấy... kẻo lỡ thì

Anh bảo rằng rất yêu
Rất thương và rất nhớ
Rất cần nhưng không thể
Cưới em - chuyện trong thơ

Chẳng cần phải lí do
Giải thích và phân bua
Chỉ cần anh im lặng
Em đã hiểu: mình thừa

Ừ! Thôi em lấy chồng
Chẳng còn gì luyến tiếc
Ừ! Thôi lên xe hoa
Bên chồng mà câm điếc

Anh cứ ngủ say thôi
Em dậy đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt môi cô dâu
Tím ngực buồn rười rượi

Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy anh
Em- đàn bà yếu đuối
Muốn đời mình duyên lành

Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?

Thì thôi anh ngủ đi
Nhắm mắt và câm điếc
Em cười nụ cuối cùng
Giễu đời này quá nghiệt.

(Chưa rõ tác giả)

Có thể lại yêu nhưng là người khác

Trai tim tan vo 2
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?

Theo Blog Lê Anh

Thơ chế khổ vì lấy vợ

Trong bài trước, tôi đã giới thiệu bài thơ chế về những chàng trai ế vợ - khổ vì FA và người độc thân có nỗi khổ riêng thì người đàn ông sau khi lấy vợ - hoặc lấy được vợ cũng chẳng hề sung sướng gì. Đơn giản như trong bài thơ chế khổ vì lấy vợ dưới đây: 

Phải lòng bùa yêu từ 1 hội làng

Gặp nhau trong buổi hội làng
Mắt anh chạm phải nắt nàng… nghiêng chao!

Trái tim mách bảo thì thào
Khiến đôi chân quyết tìm vào nhà em.

Lần đầu vừa lạ, vừa quen
Chè xanh sóng sánh em đem ra mời

Chõng tre rón rén em ngồi
Đôi môi chúm chím nói cười… đến duyên!

Phô ra cái lúm đồng tiền
Nắng bừng sáng cả hàng hiên trước nhà.

Tim anh như muốn vỡ oà
Giữa chiều xuân đẹp thắm tà áo em.

Anh về, đêm ngủ chẳng yên
Bởi đôi cái lúm đồng tiền em trao

Bùa yêu từ đấy mắc vào
Ngày đêm chẳng có lúc nào nguôi ngoai!

Tình yêu của các cụ già

Cuối đời mới tính chuyện yêu
Xem ra cụ cũng muốn liều một phen!

Biết đâu là nợ là duyên
Thôi thì… cũng chẳng mất tiền bán mua!

Rồi đời cứ thế đong đưa
Chợ chiều nhưng vẫn bán mua đắt hàng!

Bao nhiêu chiếc lá thu vàng
Không ngăn được cụ mơ màng cuộc yêu!

Tình đời đâu có bao nhiêu
Thoảng như đá ném ao bèo mà thôi!

Kể chi cá nước chim trời
Miễn sao có được đôi lời đò đưa…

Tưởng rằng là cụ ngây thơ
Nên làm ra vẻ để vờ được yêu

Nhưng đời chỉ có bấy nhiêu
Không yêu cũng phí, chẳng liều lại hay!

Nhắm mắt lại, đưa chân ngay!
Kẻo rồi lại tiếc những ngày ngồi không!...

Thơ chán đời buồn tình vì không có tiền

Tiền không có
Tình méo mó
Ngồi 1 xó
Nhìn con chó
Rồi hỏi nó :
Ê ê chó
Đọc gì đó?? 

Thơ chế đàn ông ế vợ

Ngồi buồn con mắt gật gà
Ước gì… có vợ để ta đỡ buồn.

Năm nay tuổi đã ngoài luồng
Tính ra đã trải qua mười mùa trăng

Tuổi này cũng sắp rụng răng
Nếu không lấy vợ ăn năn cả đời!

Bắc thang lên hỏi ông trời…
Hình như ông đã quên rồi duyên tôi.

Đời sao cay đắng quá thôi
Kiếm một cô vợ muốn lồi con ngươi!

Sớm hôm, hôm sớm khóc - cười…
Nghĩ mình phận bạc nên người chẳng thương.

Suốt đêm thao thức canh trường…
Người ta có vợ chung giường ấm êm
Còn mình mỗi tối buồn thêm
Cô phòng lạnh lẽo nằm rên một mình

Ngày mai đợi đến giờ linh
Làm mâm ngũ quả vào xin miếu bà

Lạy bà ... xì xụp... xì xà…
Cho con cô vợ đẫy đà tròn vo

Để cho hết cảnh nằm co
Đêm đêm hai đứa ngáy cho vui nhà

Thơ chế quần anh sứt chỉ đường tà

Quần anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh dở chứng bỏ nhà theo trai

Thành ra suốt mấy bữa nay
Anh mặc quần rách… loay hoay ngoài đường!

Em nào nhìn thấy mà thương
Sẵn qua vá hộ, lo luôn việc nhà

Nhà anh chả có mẹ già
Không con, không cái thế là khỏe re!

Anh chẳng hút xách, rượu chè
Đã cai cờ bạc, bỏ nghề đi hoang

Tuy rằng không được giàu sang
Nhưng có công việc nhì nhàng… đủ ăn

Ai muốn sửa túi, nâng khăn
Xin mời đăng ký để anh chọn nào

Mập, lùn, xấu … cũng chẳng sao
Miễn đừng mang thói trèo cao, tốt rồi!

(Sưu tầm)