Bài thơ nỗi niềm người đàn bà ly dị

Em ơi! chị kể em nghe
Mỗi khi tu hú gọi hè chị đau

Ngày xưa khi mới quen nhau
Chị thường mơ được làm dâu nhà người

Thế rồi năm tháng dần trôi
Cánh chim bạt gió phương trời còn xa
Phượng hồng bao lượt trổ hoa
Thư đi nhạn đến vẫn là biệt tăm

Một ngày tin chốn xa xăm
Người xưa đã khép cửa lòng vì ai

Mẹ thường khuyên sớm khuyên mai
Sắc hoa mẹ cũng nhạt phai vì người

Đào - Mai - Hồng -Cúc vàng tươi
Tuổi xuân như đóa hoa đời trinh nguyên

Mẹ mong tìm một dâu hiền
Cậy người se kết phỉ nguyền từ đây
Từ ngày cách trở đường mây
Chị như chiếc lá tàn bay cuối mùa

Em ơi! Nghe não nùng chưa
Xuân qua đã biết bao mùa rồi chăng
.
Thế rồi chị cũng sang ngang
Ba mươi năm lẻ lo toan dãy đầy
Thân cò lặn lội thương thay
Phải chăng tạo hóa sắp bày trêu ngươi

Chị làm dâu chốn nhà người
Năm canh khắc khoải đầy vơi lạnh lùng
Đàn lòng lỗi nhịp sai cung
Chén thù chén tạc vẫy vùng khắp nơi

Lầu hoa năm bảy trò chơi
Thân ta cam phận lệ vơi lệ đầy.
Bướm xuân ngủ giữa ban ngày
Thời gian nào có ngừng quay bao giờ
.
Giận người - hóa bướm vào thơ
Cung thương từ ấy hững hờ giây oan

Nghìn đêm chị khóc ly tan
Em ơi! Duyên phận lỡ làng từ đây

Đường tơ đứt giữa chiều nay
Chị đi đường chị - người đi đường người
Cuối đời hạnh phúc buông lơi
Chị đi về phía đất trời thênh thang. .