Đây là bài thơ tình yêu mà nhiều người cho là hay nhất, thích nhất. Lời thơ giản dị nhưng có tứ thơ độc đáo. Bài thơ như lời tự sự tiếc nuối của một chàng trai thôn quê trách móc một người phản bội lời thề từ sự vô tình và rất thường tình của cuộc đời. Có lẽ, nó vào lòng người vì hợp với tâm trạng và tình huống của rất nhiều người. Tứ thơ có vẻ từa tựa như bài Hôm qua em đi tỉnh về của Nguyễn Bính.
Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc – tôi ngờ lời ai
Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi, em hỏi hững hờ
“Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai ?”
Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ… một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy, bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may …
Phạm Công Trứ