Thơ chế về vẻ đẹp người con gái (đố tục giảng thanh)

Tạo Hoá sinh em phận nữ nhi,
Mẹ cha nuôi dạy đã nên thì.
Trong ngoài đường nét như đồ hoạ,
Trên dưới hình dung tựa áng thi.

Ngắm kỹ đi anh có đủ đầy,
Có đào chín mọng trĩu trên cây.
Có nguồn suối mát đêm trăng tỏ,
Có sợi tơ lòng toả ngất ngây!

Mắt đã ăn rồi hãy đến đi,
Là chơi hay thật có hề chi.
Tìm hoa hút mật nào ai cấm
Mở cửa buông then đố kẻ bì!

Em vẫn là em của sắc hương,
Của tình ân ái để anh vương.
Trăm năm hoà hợp cùng chung lối,
Một phút so le cũng tách đường.

Buồn nhớ làm chi để khổ đau,
Xem như một lượt bước qua cầu.
Tay sa thằng cặn càng nên chuốt,
Mắt dõi loài đêu phải cố chau.

Mạnh dạn lên đi, nó thế mà,
Của trời của đất, của chi ta?
Xuân Hương còn đó: trưa mùa hạ,
Xuân Diệu vừa qua: giữa ngã ba!

Em vẫn là em, chẳng mất đâu,
Vườn xuân ấp ủ suối tuôn trào.
Bầy chim chao lượn mong tìm đến
Lũ quạ sênh sang lại chúi vào...

Nếu dẫn lại xin đề rõ nguồn theo blog thơ chế