Thì ra thế chỉ là trò mộng mị

Ngày đã hết ánh nắng chiều vụt tắt
Mắt hoàng hôn tím lịm cuối chân trời
Còn mình ta và nỗi buồn ở lại
Níu làm gì vụn vỡ mảnh sao rơi

Ta muốn khóc sao giọt buồn khô cứng
Hay bởi vì ta quen lắm... nỗi buồn
Từ lâu nuốt vào lòng giọt mặn
Dửng dưng cười... vì không thể buồn hơn!

Ta cứ ngỡ hồn ta liền vết sẹo
Huyễn hoặc mình trong lớp bụi thời gian
Ngây thơ quấn mong manh tơ nhện
Chắp lời vui câu hát nửa cung đàn

Thì ra thế chỉ là trò mộng mị
Xúc xắc vo tròn khấp khểnh những buồn vui
Ta ảo ảnh tìm một đời "tròn vị"
Nên mãi mộng du lơ lửng một kiếp người