Chiều Tháng Tư nghiêng nắng xuống vai gầy
Đong đầy gió trong lòng tay trống
Xót xa chẳng là heo may.
Biết nói gì cùng vạt áo chiều nay?
Cỏ dệt vội những lời không thể nhắc
Em vô tư suốt tháng năm dằng dặc
Ta ngập ngừng giữa mùa gió năm xưa.
Thành dở dang, có phải vậy, tháng Tư?
Nắng ngái ngủ cựa mình trên mái phố
Những dòng thơ âm thầm bỏ ngỏ
Đan suốt vàng hạ trước bỏ quên.
Gom mây về gọi nỗi nhớ không tên
Em tóc xoã ngang lưng. Chiều tháng Bốn.
Lẳng lặng đặt một cánh hồng nở muộn
Vào dấu chân mưa nắng chẳng phai mờ.
*Nguyên văn: "Vào dấu chân mưa nắng chẳng thể mờ" được Admin sửa lại thành "phai mờ".