Thơ về nỗi buồn cô đơn

Đã bao lần tôi tự hỏi lòng tôi
Mệt mỏi không… khi trước những đơn côi vẫn gồng mình giả vờ là mạnh mẽ
Trước những con đường với muôn ngàn ngã rẽ
Vẫn gượng cười chọn tiến đến chông gai?

Cuộc đời là một chuỗi những chắp nối thật dài
Của buồn vui, của đớn đau, của tủi hờn rồi cuối cùng thì mới là hạnh phúc.
Nhưng có được bao người bước qua thăng trầm mà còn vẹn nguyên cảm xúc
Còn rạng rỡ cười… buông bỏ những buồn đau?

Tôi đứng chênh vênh giữa được – mất, trước – sau
Nhếch môi cười với niềm đau và học tính toan giữa cho đi – nhận lại.
Sau những tháng ngày khờ dại
Đời đẩy xô tôi… nhìn lại… chẳng còn tôi…

Tôi nhấn chìm mình, học sống với đơn côi
Để cho mắt môi không thêm một lần vì ai mà phải ướt
Những tổn thương phía trước
Tôi chẳng ngại ngần vì trái tim còn chỗ nào để mà xước nữa đâu.

Có những nỗi sầu chẳng thể hét thành câu
Có những niềm đau tôi chỉ biết cất đi để riêng mình gặm nhấm
Nhìn lại xung quanh mình và khát khao có một làn hơi ấm
Mà chỉ thấy bốn bề yên lặng, vắng tanh.