Tự nhiên em nhớ người dưng
Nhớ anh, em nhớ quá chừng, anh ơi!
Thương anh, em cãi ông trời
Mong ông đừng có giận người đang yêu
Em nhìn gió thổi hiu hiu
Em bảo: trời giỏi thì yêu đi nè
Ông trời ổng ngẩn tò te:
“Mặt mày mà đẹp, tao mê mày liền ”
Me rồi tao rủ lên tiên
Cho mày hết cái mặt điên nhớ người
Em cười khúc khích: Trời ơi!
Con thề chẳng dám yêu người như ông
Thà rằng con ở phòng không
Còn hơn con phải nhận ông là chồng
Sinh ra là phận má hồng
Ông thì lắm thiếp, con không có khờ
Trời bảo: ông thích nghe thơ
Chứ ông chẳng thích nằm mơ đâu à
Em nghe ông ấy cười khà
Thôi con cứ nhớ người mà con yêu.
Nhớ anh, em nhớ quá chừng, anh ơi!
Thương anh, em cãi ông trời
Mong ông đừng có giận người đang yêu
Em nhìn gió thổi hiu hiu
Em bảo: trời giỏi thì yêu đi nè
Ông trời ổng ngẩn tò te:
“Mặt mày mà đẹp, tao mê mày liền ”
Me rồi tao rủ lên tiên
Cho mày hết cái mặt điên nhớ người
Em cười khúc khích: Trời ơi!
Con thề chẳng dám yêu người như ông
Thà rằng con ở phòng không
Còn hơn con phải nhận ông là chồng
Sinh ra là phận má hồng
Ông thì lắm thiếp, con không có khờ
Trời bảo: ông thích nghe thơ
Chứ ông chẳng thích nằm mơ đâu à
Em nghe ông ấy cười khà
Thôi con cứ nhớ người mà con yêu.