Tự dưng nhớ đến cồn cào
Bên ô cửa nhỏ
Gió xào xạc
Em…
Tự dưng thèm ấm êm quen
Vòng tay mạnh mẽ đan xen ngọt ngào
Giữa dòng trôi nổi ồn ào
Đời thường khi nắng khi ào ạt mưa
Ngỡ quên
Mà nhớ lạ chưa
Ngả nghiêng mặt đất
Đung đưa bầu trời…
Tự dưng tha thiết nhớ người
Trái tim mây gió cứ bời bời
Em…
Tự dưng…
Rồi hoá thói quen
Ngày đêm quay quắt
Bóng em ngóng về
Mong sao sống giữa bộn bề
Người thương cũng nhớ lời thề và em…
Hoa Bất Tử