Có những lúc mong chuông reo ai gọi

Có những lúc chỉ thấy mình trơ trọi
Xung quanh mình không có lấy một ai
Một lời thôi mong từ xa vọng lại
Nỗi bơ vơ trống trãi mãi trên đời

Có những lúc nhìn xa vào thăm thẳm
Tìm bâng quơ may gặp được người thân
Nhưng hun hút lại kéo vào vô tận
Vẫn một mình đi tiếp giữa cõi trần

Có những lúc mong chuông reo ai gọi
Để căn phòng ấm áp tiếng người mong
Nhưng im ắng vẫn bốn bề trông đợi
Cửa im lìm đau đến tái tê lòng

Nguyễn Tri Niên