Thơ chế về vẻ đẹp người con gái (đố tục giảng thanh)

Tạo Hoá sinh em phận nữ nhi,
Mẹ cha nuôi dạy đã nên thì.
Trong ngoài đường nét như đồ hoạ,
Trên dưới hình dung tựa áng thi.

Ngắm kỹ đi anh có đủ đầy,
Có đào chín mọng trĩu trên cây.
Có nguồn suối mát đêm trăng tỏ,
Có sợi tơ lòng toả ngất ngây!

Mắt đã ăn rồi hãy đến đi,
Là chơi hay thật có hề chi.
Tìm hoa hút mật nào ai cấm
Mở cửa buông then đố kẻ bì!

Em vẫn là em của sắc hương,
Của tình ân ái để anh vương.
Trăm năm hoà hợp cùng chung lối,
Một phút so le cũng tách đường.

Buồn nhớ làm chi để khổ đau,
Xem như một lượt bước qua cầu.
Tay sa thằng cặn càng nên chuốt,
Mắt dõi loài đêu phải cố chau.

Mạnh dạn lên đi, nó thế mà,
Của trời của đất, của chi ta?
Xuân Hương còn đó: trưa mùa hạ,
Xuân Diệu vừa qua: giữa ngã ba!

Em vẫn là em, chẳng mất đâu,
Vườn xuân ấp ủ suối tuôn trào.
Bầy chim chao lượn mong tìm đến
Lũ quạ sênh sang lại chúi vào...

Nếu dẫn lại xin đề rõ nguồn theo blog thơ chế

Thơ chế Ngày Phụ nữ mùng 8 tháng 3

Hôm qua mùng tám tháng ba
Vợ em phởn chí thi ca với đài

Đến tối lại thích so tài
Thách em đấu vật xem ai thua nào?

Thấy vợ ngẫu hứng lên cao
Sức trai bền chí em nào chịu thua

Nhưng  mà vẫn bị te tua
Liền giương cờ trắng.. rằng thua đầu hàng

Bấy giờ nàng mới nhẹ nhàng
Thì thầm nho nhỏ... thương chàng quá cơ

Giật mình...tỉnh giấc mơ trưa.

Về đi anh lần này chia tay thật

Về đi anh lần này chia tay thật
Chẳng giận hờn, đùa giỡn nữa đâu
Bởi yêu anh em đã quá u sầu
Cố níu kéo càng thêm đau khổ.

Em sẽ bảo lòng mình thôi đừng nhớ
An ủi mình chắc anh cũng sẽ quên
Những phút giây, kỷ niệm êm đềm
Thôi đã hết giờ trở thành dĩ vãng

Em bước đi lòng nghe chết lặng
Biết sau lưng anh dõi mắt theo nhìn
Thu đã về sao gió vẫn lặng im
Lá trên cành thôi không xào xạc…

Sóng lại thêm một lần xa bờ cát
Bến lại thêm một lần nữa đợi thuyền
Nhưng anh ơi chắc ta sẽ phải quên
Bởi ta xa... lần này ta xa thật!

Em nợ anh một cuộc tình đã mất
Chẳng thể nào trả lại được đâu anh
Anh về đi dừng mãi ngước mắt nhìn
Ánh mắt chẳng thể nào níu chân em quay lại

Lần này ta xa sẽ là mãi mãi
Không phải như thuyền như sóng đâu anh
Mong trái tim anh đừng quá yếu mềm
Uống thật nhiều rồi quên đi tất cả

Tình yêu em cũng chẳng hề dối trá
Khi trao anh một tiếng yêu đầu
Bởi khi xưa em đã ước thật nhiều
Được cùng anh xây nên hạnh phúc

Và giờ đây cuộc tình ta đã mất
Chẳng phải vì em mang tội dối lừa
Mà tình yêu nơi em đã phai mờ
Em xin lỗi, không dối lòng được nữa.

Bài thơ tình yêu buồn về chuyện chia tay

Thế là đủ rồi anh nhỉ
Những lỗi lầm còn nghĩa lí gì đâu
Có bao giờ anh nghĩ: Nếu đáng lẽ từ đầu
Chuyện sẽ thế này... mình nên biết trước!

Thế là đủ rồi những chuỗi ngày xuôi ngược
Bao nhiêu ngọt ngào không bù đắp được hờn ghen
Chuyện chúng mình vô tình thành thói quen
Như chiều xuống phố thắp đèn ngày một...

Thế là đủ rồi
Em với anh chẳng ai người thua cuộc
Chỉ là tình yêu bước trước mà mình còn thụt lại phía sau
Chỉ là cơn mưa ướt những nồng nàn còn chúng mình chưa thay kịp áo...

Thế là đủ rồi
Sau những ngày mưa sẽ là ngày tạnh ráo
Bản nhạc mùa thu đã chuyển thành khúc dạo
Có hạnh phúc nào rồi sẽ đợi chúng ta?

Em không hối hận về những chuyện đã qua
Gần để rồi xa không do tay mình chọn
Xem như cuộc đời cho mình chung một đoạn
Đến đây thôi... có lẽ cũng đủ rồi...

Em vẫn tin chắc rồi sẽ có một người
Yêu em hơn anh, lại khiến em mỉm cười
Em cũng tin chắc rồi sẽ có một người
Yêu anh hơn em chẳng rời xa anh nữa!

Thì ra thế chỉ là trò mộng mị

Ngày đã hết ánh nắng chiều vụt tắt
Mắt hoàng hôn tím lịm cuối chân trời
Còn mình ta và nỗi buồn ở lại
Níu làm gì vụn vỡ mảnh sao rơi

Ta muốn khóc sao giọt buồn khô cứng
Hay bởi vì ta quen lắm... nỗi buồn
Từ lâu nuốt vào lòng giọt mặn
Dửng dưng cười... vì không thể buồn hơn!

Ta cứ ngỡ hồn ta liền vết sẹo
Huyễn hoặc mình trong lớp bụi thời gian
Ngây thơ quấn mong manh tơ nhện
Chắp lời vui câu hát nửa cung đàn

Thì ra thế chỉ là trò mộng mị
Xúc xắc vo tròn khấp khểnh những buồn vui
Ta ảo ảnh tìm một đời "tròn vị"
Nên mãi mộng du lơ lửng một kiếp người

Em muốn khóc thật nhiều trong đêm vắng

Bai tho tinh yeu hay 1
Em muốn khóc thật nhiều trong đêm vắng
Để vơi đi cay đắng và ưu phiền
Em muốn tìm một giấc ngủ bình yên
Không khắc khoải không vướng buồn tan tác

Em muốn là chim sơn ca vui hát
Trong nắng hồng ấm áp chuỗi ngày Xuân
Em muốn là hoa phượng vĩ bâng khuâng
Để anh ép bướm hoa trang lưu bút

Em muốn là cây viết tím màu mực
Trong tay anh uốn đẹp các lời thơ
Em muốn tình ta mãi không phai mờ
Như áng mây hững hờ bay trong gió

Em muốn dạo trong vườn thu lá đỏ
Không sương mù đọng ướt cỏ về đêm
Em muốn nghe lời tình tự êm đềm
Để ru ngủ... cho em quên sầu muộn 

(Chưa rõ tác giả)

Bài thơ về tình yêu cô đơn và chờ đợi

Giá như một lần...
Điện thoại rung lên

Một tin nhắn từ ai đó...

Từ một số điện thoại không tên nhưng đã thuộc từ lâu

Dù biết chẳng có đâu... nhưng vẫn chờ... vì mong nhớ quá

Nhưng...

Sao không một lần
Người nhắn tin cho tôi ... theo đúng nghĩa

Cầu mong anh hạnh phúc - Với người vừa nên đôi

Bài thơ là nỗi niềm của một người phụ nữ khi nhận tin người yêu mình đi lấy vợ. Bài thơ như là một lời chua cay tự sự đầy nữ tính.

Nghe tin anh cưới vợ
Lòng em buồn biết bao
Hỡi anh - người tiền kiếp
Gió chiều nay xôn xao

Nước mắt em nhạt mờ
Anh quên rồi trong mơ
Ta xây nhà bên suối
Nâng niu từng trang thơ

Mình đã nhận ra nhau
Giữa cuộc đời dâu bể
Đêm đêm ta nguyện cầu
Tưởng chừng như hoang phế

Anh đi không về nữa
Em tìm hoài trong mơ
Lệ nóng tràn khóe mắt
Nhạt nhòa đầy trang thơ

Nước mắt em buồn rơi
Mình đã xa thật rồi
Chiều nay mưa giăng lối
Tím khoảng trời anh ơi!

Hỡi anh – người tiền kiếp
Còn gì đâu em chờ
Anh xây nhà bên suối
Em mảnh đời bơ vơ

Anh đã quên em rồi!
Thôi ta dừng cuộc chơi
Cầu mong anh hạnh phúc
Với người vừa nên đôi

Hỡi anh – người tiền kiếp
Còn gì cho em chờ
Phương trời anh có biết
Vừa giết một hồn thơ

Đây bài thơ em viết
Tặng anh ngày sang sông
Hỡi anh – vầng trăng khuyết
Đang chơi vơi giữa dòng

Thôi anh chớ bận lòng
Đời em giờ hư không
Tình mình mây giăng kín
Đừng gieo thêm bão giông

Một mình một biển một trời mênh mang

Chiều chiều ra ngóng mây bay
Xa xa lãng đãng hạc bay chao tình

Thương ai vò võ một mình
Để hồn thơ thẩn bến tình đợi ai

Trông hôm rồi lại trông mai
Thuyền ai bên sóng liêu trai mặc thuyền

Cớ chi mong ước thuyền quyên
Bến ai cứ đợi tàn duyên hỡi người

Đợi chi cho bến rã rời
Một mình một biển một trời mênh mang

Xin trả cho anh, khỏi bận lòng

Bai tho tinh yeu
Những gì không thể đem theo được
Xin trả cho anh, khỏi bận lòng
Bến tình nào khác chi bến nước
Hỏi được bao người thấu đục trong

Trả lại khung trời bướm với hoa
Một thời mơ mộng đã bay xa
Hãy đem phong kín lời yêu đó
Đừng để tim em phải lệ nhòa

Trả lại vần thơ chứa bóng hình
Bài thơ em viết chỉ cho anh
Tình chan nước mắt,đời giông bão
Cứ ngỡ vững bền,hóa mỏng manh

Tình cũng như đời: là bể dâu
Vì em, anh hãy giấu niềm đau
Đừng mong giây phút tương phùng ấy
Dù biết tóc kia,chớm đổi màu

Thơ chế về một giấc mơ tình không có thật

Cho dù em trốn đi đâu?
Anh vì hạnh phúc bao lâu cũng tìm

Cho dù em hóa thành chim
Anh thành tổ ấm lim dim đợi chờ

Vui chơi thỏa trí vườn thơ
Đêm về tổ ấm bất ngờ gặp anh

Cho dù em hóa bức tranh
Ngợi ca phong cảnh non xanh quê mình

Anh thành tia nắng bình minh
Tô vàng ruộng lúa trắng tinh đàn cò

Mơ một đám cưới thật to
Làng trên xóm dưới mổ bò chung vui

Tỉnh mộng xao xuyến bùi ngùi
Thì ra một giấc mơ vui thôi mà!!!

Cái thời em vẫn chân quê

"Biển xua câu hát vô duyên
Sóng xô trôi dạt con thuyền xa khơi"

Em cười - liếc xéo thế thôi
Vậy mà run rẩy nỗi tôi dại khờ
Vậy mà sóng sánh ước mơ
Ai hay người thích chơi trò ú tim

Sóng cồn ngập bãi cát mềm
Thương con còng gió giữa đêm trở về...
Cái thời em vẫn chân quê
Lời thề lưng lửng - tóc thề bay bay

Em cười - liếc xéo... ô hay
Thế thôi mộng đã tràn đầy thời tôi...

Lê Minh Dung

Khói tình ai thổi lên trời

Gió chiều tóc rối bay bay
Nắng nghiêng rụng xuống vai gầy ngày xưa

Ừ thì nắng ừ thì mưa
Lời ai thề hẹn mới vừa đâu đây

Bây giờ tóc đã sương phai
Chông chênh số phận trắng tay muộn phiền

Biển xua câu hát vô duyên
Sóng xô trôi dạt con thuyền xa khơi

Khói tình ai thổi lên trời
Cánh diều ướt đẫm mưa rơi lạc loài

Ai đi mang cả tiếng cười
Để ai trọn hết một đời tìm nhau

Trầu vàng không gặp duyên cau
Cô đơn lại cứ vin vào câu thơ

Thôi đừng đợi, thôi đừng chờ
Còn chăng ký ức một thời… nhớ - quên!

Trúc Linh Lan

Thơ về nỗi buồn cô đơn

Đã bao lần tôi tự hỏi lòng tôi
Mệt mỏi không… khi trước những đơn côi vẫn gồng mình giả vờ là mạnh mẽ
Trước những con đường với muôn ngàn ngã rẽ
Vẫn gượng cười chọn tiến đến chông gai?

Cuộc đời là một chuỗi những chắp nối thật dài
Của buồn vui, của đớn đau, của tủi hờn rồi cuối cùng thì mới là hạnh phúc.
Nhưng có được bao người bước qua thăng trầm mà còn vẹn nguyên cảm xúc
Còn rạng rỡ cười… buông bỏ những buồn đau?

Tôi đứng chênh vênh giữa được – mất, trước – sau
Nhếch môi cười với niềm đau và học tính toan giữa cho đi – nhận lại.
Sau những tháng ngày khờ dại
Đời đẩy xô tôi… nhìn lại… chẳng còn tôi…

Tôi nhấn chìm mình, học sống với đơn côi
Để cho mắt môi không thêm một lần vì ai mà phải ướt
Những tổn thương phía trước
Tôi chẳng ngại ngần vì trái tim còn chỗ nào để mà xước nữa đâu.

Có những nỗi sầu chẳng thể hét thành câu
Có những niềm đau tôi chỉ biết cất đi để riêng mình gặm nhấm
Nhìn lại xung quanh mình và khát khao có một làn hơi ấm
Mà chỉ thấy bốn bề yên lặng, vắng tanh.

Tình yêu ơi chôn chặt những u hoài

Ôi lời hẹn mỏng hơn lời gió thoảng
Sự dối gian nặng qua sức ngàn cân
Chiều chầm chậm mưa bay trời chạng vạng
Cuộc đời ơi! Chua xót biết bao lần

Anh tha thiết để nhìn em hờ hửng
Anh mặn nồng để nhận những nhạt phai
Chiều lạnh lẽo chết dần trong tê tái
Tình yêu ơi chôn chặt những u hoài!


Nguyễn Tri Niên

Giá như... mà chẳng có giá như đâu

Giá cuộc đời dừng lại ở một nơi
Để ngủ mãi chẳng bao giờ tỉnh nữa
Giá những bão giông chỉ ở ngoài cánh cửa
Không có trong lòng thì tốt biết bao!

Giá như mà... mình là một vì sao
Đứng một chỗ không buồn và không khóc
Để khỏi biết cuộc đời nhiều khó nhọc
Chỉ biết cười... Liệu có phải vui không?

Giá như mà mọi bão táp gió giông̣
Đừng vội đến xô bờ vai nhỏ bé
Giá ai đó ngồi bên mình lặng lẽ
Thì giông gió cuộc đời có nghĩa lí gì đâu!

Giá như mà...chẳng có "giá như" đâu!

Bao giờ trở lại ngày xưa

Bai thơ tinh yeu hay 4
Bao giờ trở lại ngày xưa
Cái ngày còn nhỏ nên chưa biết gì
Cái ngày bỏ túi viên bi
Đã cho em đấy - đôi khi lại đòi (*)
Bây giờ mình đã lớn rồi
"Nhớ ngày xưa cũng bồi hồi trong tim"
Ngày ấy ôi sao dịu êm
Vòng tay ấm áp - hai tim đập cùng
Cả trời đất cứ mung lung
Hai ta bỗng chốc hòa cùng trời mây
Ôi ! đời - đắm đuối mê say
Đến giờ nhớ mãi những ngày đã xa ...

Sao còn trở lại ngày xưa
Thời gian đi chẳng có chờ ai đâu
Giá ngày tuổi trẻ mới đầu
Thì tôi đã vội đến cầu duyên em!


Nỗi nhớ vu vơ - thơ tự sự

Cố nén nhớ vào trong
Rồi giả vờ im lặng
Tuy bề ngoài im ắng
Nhưng trong lòng bão giông
Ngày tháng dài và rộng
Anh có biết không anh
Hai mái đầu còn xanh
Biết có ngày gặp gỡ?
Em sợ lắm dở lỡ
Chẳng nói nổi lời yêu
Nhưng chắc chắn một điều
Nhớ và thương nhiều lắm
Chỉ biết là gửi gắm
Vào những lời vu vơ
Vào trong những vần thơ
Hỏi người ơi có biết?

Bài thơ nỗi niềm người đàn bà ly dị

Em ơi! chị kể em nghe
Mỗi khi tu hú gọi hè chị đau

Ngày xưa khi mới quen nhau
Chị thường mơ được làm dâu nhà người

Thế rồi năm tháng dần trôi
Cánh chim bạt gió phương trời còn xa
Phượng hồng bao lượt trổ hoa
Thư đi nhạn đến vẫn là biệt tăm

Một ngày tin chốn xa xăm
Người xưa đã khép cửa lòng vì ai

Mẹ thường khuyên sớm khuyên mai
Sắc hoa mẹ cũng nhạt phai vì người

Đào - Mai - Hồng -Cúc vàng tươi
Tuổi xuân như đóa hoa đời trinh nguyên

Mẹ mong tìm một dâu hiền
Cậy người se kết phỉ nguyền từ đây
Từ ngày cách trở đường mây
Chị như chiếc lá tàn bay cuối mùa

Em ơi! Nghe não nùng chưa
Xuân qua đã biết bao mùa rồi chăng
.
Thế rồi chị cũng sang ngang
Ba mươi năm lẻ lo toan dãy đầy
Thân cò lặn lội thương thay
Phải chăng tạo hóa sắp bày trêu ngươi

Chị làm dâu chốn nhà người
Năm canh khắc khoải đầy vơi lạnh lùng
Đàn lòng lỗi nhịp sai cung
Chén thù chén tạc vẫy vùng khắp nơi

Lầu hoa năm bảy trò chơi
Thân ta cam phận lệ vơi lệ đầy.
Bướm xuân ngủ giữa ban ngày
Thời gian nào có ngừng quay bao giờ
.
Giận người - hóa bướm vào thơ
Cung thương từ ấy hững hờ giây oan

Nghìn đêm chị khóc ly tan
Em ơi! Duyên phận lỡ làng từ đây

Đường tơ đứt giữa chiều nay
Chị đi đường chị - người đi đường người
Cuối đời hạnh phúc buông lơi
Chị đi về phía đất trời thênh thang. . 

Chợ tình - người bán- chị mua

Bai tho tinh yeu buon 1
Hôm nay nắng ấm trời trong
Có con bướm trắng lượn vòng quanh sân

Bướm ơi - bướm hãy dừng chân
Đừng bay nghe chị một lần này thôi

Mai kia chị đã đi rồi
Nao nao chị thấy lòng hơi buồn buồn

Ngoài trời rả rích mưa tuôn
Mà trong hồn chị bồn chồn xót xa

Phong ba - bóng xế chiều tà
Phải đâu do chị sa đà tạo nên

Nỗi buồn ngày tháng không tên
Chị thương thân chị - đò duyên đổi dời

Màn đêm buông xuống dần trôi
Trái tim người ấy từng hồi khác xưa

Chị nào phải gái chanh chua
Vô tâm người đã dẫm bừa chân hoang

Thế là bình vỡ gương tan
Chị cam lỗi phận đá vàng từ đây

Một lần tỉnh - chín lần say
Đủ cho đời chị ... đắng cay thấm dần

Một chiều dạo phố dừng chân
Hồng - Lan- Đào - Cúc muôn phần sắc khoe

Xuân qua - tu hú gọi Hè
Vườn hoa lòng chị - mây che bốn mùa

Chợ tình - người bán- chị mua
Trái duyên lần nữa - quả chua cắn vào

Đường đời - chị lắm gian lao
Đường tình - chị cũng dạt dào sóng xô

Em ơi ! Nát một hồn thơ
Trái tim hồng chị đến giờ . . . còn đau

(Chữa rõ tác giả)

Vô tình nhặt được mảnh thơ

Bai tho hay
Vô tình nhặt được mảnh thơ
Trên trời rơi xuống bây giờ còn đây

Hỏi ai tung hứng gió bay ?
Lạc vào nỗi nhớ vơi đầy ngẩn ngơ

Chỉ là một chút tứ thơ
Mà len vào cả giấc mơ ngọt ngào.

Tóc em hương sả như là gió ru

Sắc đào gói để mùa sau
Hoa xoan tím đã nhạt màu tháng năm

Tuổi xanh gửi lại xa xăm
Chỉ còn bạc phếch loang trong vách đời

Rêu phong chưa chạm mặt người
Mùa thương đã trả cho thời xuân qua

Bỗng nhiên nắng mới qua nhà
Tóc em hương sả như là gió ru

Mắt hường rót nắng tháng tư

Ta vừa hứng lấy trùng tu hồn mình.

Chu Minh Khôi

Lẳng lặng đặt một cánh hồng nở muộn

Bai tho tinh yeu 3
Gom mây trắng gọi áo em về phố
Chiều Tháng Tư nghiêng nắng xuống vai gầy
Đong đầy gió trong lòng tay trống
Xót xa chẳng là heo may.

Biết nói gì cùng vạt áo chiều nay?
Cỏ dệt vội những lời không thể nhắc
Em vô tư suốt tháng năm dằng dặc
Ta ngập ngừng giữa mùa gió năm xưa.

Thành dở dang, có phải vậy, tháng Tư?
Nắng ngái ngủ cựa mình trên mái phố
Những dòng thơ âm thầm bỏ ngỏ
Đan suốt vàng hạ trước bỏ quên.

Gom mây về gọi nỗi nhớ không tên
Em tóc xoã ngang lưng. Chiều tháng Bốn.
Lẳng lặng đặt một cánh hồng nở muộn

Vào dấu chân mưa nắng chẳng phai mờ.

*Nguyên văn: "Vào dấu chân mưa nắng chẳng thể mờ" được Admin sửa lại thành "phai mờ".

Có những điều chỉ cất trong nỗi nhớ

Bai tho tinh yeu hay 2
Có những điều chỉ cất trong nỗi nhớ
Để tháng năm mòn mỏi nỗi u hoài
Sao không thể sẻ chia cùng gió nước
Đọng trong miền ký ức chẳng nguôi ngoai

Có những điều chỉ thoáng qua không giữ
Bỗng trở về lừng lững giữa trời xanh
Mà cứ ngỡ tận đâu miền viễn xứ
Gặp nhau đây xa lạ chỉ riêng mình

Có những điều lòng tự nhủ quên đi
Mà hiển hiện vầng cao mùa gió nổi
Trời cứ nắng cứ mưa tràn mộng mị
Cứ bâng khuâng nhìn vào cõi không lời

Nguyễn Tri Niên

Tôi bước theo người ra khỏi nỗi cô đơn

Bai tho tinh yeu hay 2

Cảm ơn người vì đã ở bên tôi
Trong cái ngày tôi tưởng mình là cô độc nhất
Cả thế giới quay đi bỏ mình tôi chật vật 
Bước một mình trên những chênh vênh.

Người đã chẳng ngại ngần khi bước đến bên 
Nắm lấy tay tôi và thì thầm: “ đừng khóc,
Thế giới lạ xa kia chỉ là một góc
Họ không hiểu mình thì hãy tìm thế giới khác lớn hơn”

Tôi bước theo người ra khỏi nỗi cô đơn
Ngắm thế giới lạ hơn bằng sắc màu hạnh phúc
Nở nụ cười tinh khôi đón chờ bao cảm xúc
Vui vẻ, rạng ngời với những khúc ca xanh.

Tôi theo người đến ngày mới trong lành
Bỏ bức tường lạnh tanh giam đêm dài quá khứ
Đưa bàn tay chạm trái tim tự nhủ:
Tất cả qua rồi… giờ là lúc bình yên.

Tôi buông lơi tất cả những muộn phiền
Dang đôi tay mình níu tay người thật chặt.
Cảm ơn người dạy tôi biết những điều tuy nhỏ nhặt
Cũng thành niềm vui nếu trân trọng, nâng niu.

Thế giới trong tôi khi có người… bỗng đẹp biết bao nhiêu…

Bỗng dưng muốn nhớ một người

Bỗng dưng muốn nhớ một người
Muốn khao khát được trao lời yêu thương

Bỗng dưng sao lại vấn vương
Có là duyên nợ hay buồn nữa đây?

Bỗng dưng lại muốn tìm say
Để quên đi hết những ngày khổ đau

Bỗng dưng ai cột thêm sầu
Trăm ngàn nỗi nhớ tìm đâu mối lần?

Bỗng dưng muốn cánh tay nồng
Đã nhiều năm chẳng gối chồng với nhau

Bỗng dưng đêm lại qua mau
Ta còn chưa mộng người đâu mà tìm?

Bỗng dưng nghe nhói trong tim
Hỏi ta, ta thấy bóng em xa rồi

Bỗng dưng muốn thét nhớ người...!
Bỗng dưng muốn khóc cho vơi nỗi lòng...!

Nguyễn Thiên Thu

Có người rao bán trái tim

Có người rao bán trái tim
Có người lắm bạc mua tìm lả lơi
Có người đội giá lên trời
Có người mặc cả hét lời đỏ đen
Có người vàng lượng lấm lem
Có người gặt bão ướt nhèm đau thương

Một thương - hai nhớ - ba yêu

Một thương, hai nhớ, ba yêu
Bốn vò võ mộng, năm dìu dịu mơ
Sáu xa, bảy hẹn, tám chờ
Chín… mười… vượt hết bến bờ tìm nhau.

Thanh Trắc Nguyễn Văn

Mình đi qua hết bão bùng rồi em

Tho tinh yeu hay
Xe ôm nằm ế bên đường
Bỗng đâu gặp khách - người thương năm nào!
Thôi thì xếp lại nỗi đau
Mời em ngồi cạnh ôm vào ngày xưa.

Xe anh vượt nắng rồi mưa
Chở em vượt cả bốn mùa thời gian
Chở nhau qua cái lỡ làng
Thương em tuổi mộng sang ngang đắm đò…

Xe ôm anh chạy vẫn chờ
Rau mồng tơi ngọt bến bờ thủy chung
Kìa em nước mắt ngại ngùng
Mình đi qua hết bão bùng rồi em!

Thanh Trắc Nguyễn Văn

Đêm dài em đợi anh mong

Bai tho tinh yeu hay
Đêm dài em đợi anh mong
Mà sao bên ấy. . . cũng mênh mông buồn
Hợp tan âu  cũng lẽ thường
Nước mây rồi cũng cuối nguồn lẻ đôi

Bồng bềnh nước cuốn bèo trôi
Chỉ trong một thoáng tình trôi - cũng đành
Gần trong khoảnh khắc mong manh . . .
Xa nhau đếm nửa phần đời - đắng cay

Đi cho hết tháng năm dài
Duyên không phải buộc
Bỗng thành người dưng
Thương không trọn - nhớ không dừng
Tầng cây rung nhẹ
Động rừng thở than

Đêm trôi ngày cũng chẳng màng
Đi trong quạnh quẽ mà  tìm - đời nhau

Nửa hồn thương - nửa hồn đau
Ghép chung nỗi nhớ . . .
Người dưng cộng thành
Người dưng ơi hỡi người dưng . .


Thôi con cứ nhớ người mà con yêu

Tự nhiên em nhớ người dưng
Nhớ anh, em nhớ quá chừng, anh ơi!
Thương anh, em cãi ông trời
Mong ông đừng có giận người đang yêu

Em nhìn gió thổi hiu hiu
Em bảo: trời giỏi thì yêu đi nè
Ông trời ổng ngẩn tò te:
“Mặt mày mà đẹp, tao mê mày liền ”

Me rồi tao rủ lên tiên
Cho mày hết cái mặt điên nhớ người
Em cười khúc khích: Trời ơi!
Con thề chẳng dám yêu người như ông

Thà rằng con ở phòng không
Còn hơn con phải nhận ông là chồng
Sinh ra là phận má hồng
Ông thì lắm thiếp, con không có khờ

Trời bảo: ông thích nghe thơ
Chứ ông chẳng thích nằm mơ đâu à
Em nghe ông ấy cười khà
Thôi con cứ nhớ người mà con yêu.

Sẽ lạnh lắm vì em không bên cạnh

Chẳng thể nào đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy

Ở xa em lúc nào anh cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang

Hà Nội mùa này hạ cũng sắp sang
Một mình anh bơ vơ nơi phố vắng
Một mình anh với nỗi buồn thầm lặng
Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay

Đừng đến đông ơi, anh sẽ lạnh lắm thay
Sẽ lạnh lắm vì em không bên cạnh
Anh thèm một vòng tay xiết mạnh
Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau

Chẳng bao giờ em về với anh đâu
Không phải bởi ngăn sông cách núi
Không phải bởi tình yêu anh tàn lụi
Không bởi vì em nhỏ bé trong anh

Mà bởi vì bầu trời rất xanh
Bởi những điều anh làm sao hiểu nổi
Dù tim anh có thiết tha thầm gọi
Thì bóng hình em vẫn mãi ở nơi xa

Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh

Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi

Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
Vẫn đợi chờ hơi ấm ở.môi anh...

Em ơi mình yêu nhau nhé!

Tôi cứ ngỡ rằng tim mình đã xước
Chẳng có ai vá lại được nữa đâu
Bởi vết thương lòng còn quá đậm sâu
Tim đã rách sẽ chẳng khâu lại được

Nhưng cuộc đời đâu nào ai biết trước
Thật vô tình em bước đến bên tôi
Tôi chết lặng, tôi chẳng nói thành lời
Và tôi đã yêu em rồi, em đó

Tôi từng nghĩ tình chỉ như mây gió
Trao đi nhiều rồi có được gì không
Bao hạnh phúc, những giây phút ấm nồng
Hay là chỉ vết thương lòng đau nhói

Nhưng em đến, em làm tôi thay đổi
Trái tim sầu biết cười nói nhiều hơn
Biết quên đi bao bực tức, nỗi buồn
Biết yêu đời và còn . . . yêu em nữa

Tôi từng nghĩ để tìm ra một nửa
Thì con người phải chọn lựa bao lâu
Thôi cứ để trời sắp đặt cho nhau
Gặp hay không chỉ một câu duyên phận

Và em đến như duyên trời định sẵn
Mũi tên ái tình em bắn vào tôi
Em làm cho tôi chết lặng thật rồi
Và tôi đã yêu một người con gái

Em. . . chính em làm cho tôi ngây dại
Trái tim sầu nay bỗng lại hồi sinh
Và tôi biết rằng một nửa của mình
Chính là em. Em ơi mình yêu nhé!

Tình yêu như thể đi câu

Tình yêu như thể rút thăm,
Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.

Tình yêu như thể đi câu,
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.
Tình yêu như thể quan tài,
Mới lanh quanh ở bên ngoài đã run.
Tình yêu như thể dây thun,
Lúc co lúc giãn lúc thì đứt ngay.
Tình yêu như thể người say,
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.
Tình yêu như thể điểm mười,
Có học cho hết cả đời vẫn mong.
Tình yêu như thể đuôi công,
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.
Tình yêu như thể bánh mì,
Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!
Tình yêu như thể thỏi son,
Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi


Thôi đừng ngồi trách ca dao

Thôi đừng ngồi trách ca dao
Đò đưa mấy phận phận nào cũng đau

Mẹ xưa tát trắng miệng gầu
Múc thê lương múc âu sầu đổ đi

Ta còn thơ dại biết gì
Miếng quà tấm bánh nhiều khi vẫn đòi

Đắng lòng hát khúc đưa nôi
À ơi ngoan nhé cái thời trót mang

Cha đi gánh nước bên làng
Đò đầy sóng sánh buồn sang bên này

Ngậm ngùi ăn miếng trầu cay
Không dưng mẹ hỏi kiếp này buồn chi?

Câu thơ dở phố dở làng dở yêu

biết tìm đâu gió đâu mưa
biết tìm đâu cái ngày xưa bây giờ

phải là duyên nợ tình thơ
mà câu lục bát thẫn thờ cơn mê

mặc người nơi cánh đồng quê
mặc ta ngơ ngẩn chiều tê tái lòng

qua cầu lại thương dòng sông
khát con nước chỉ dám trông vào trời

vội chi tính bỏ cuộc chơi
để câu lục bát cho người sang trang

vội chi lỡ kiếp đa mang
câu thơ dở phố dở làng dở yêu

gánh gồng trong cuộc phiêu diêu
quẳng đi lăn lóc mọi điều buồn vui

dẫu tha thiết dẫu ngậm ngùi
tử sinh âu cũng mệnh trời số ta

chuông nào đánh chẳng ngân nga
phải chuông chùa tiếng mới nhòa khói mây

Thơ Hoàng Nhuận Cầm

Thơ tôi viết xin mời em cứ đọc..
Nhưng đừng tin rằng bông huệ ấy là em!
Bởi có lúc cả một rừng hoa trắng..
Tôi đã đạp tơi bời..phút cầm súng xông lên..

Thơ tôi viết xin mời em cứ đọc
Tôi nói thế này, em phải nghĩ thế kia
Nếu có lúc tôi nói:"Buồn muốn chết.."
Là đang yêu đến không thể chia lìa..

Thơ tôi viết xin mời em cứ đọc
Đang gọi đám mây lại nói chuyện quả cà..
ĐỪng lo lắng theo tâm hồn rong ruổi..
Đói bụng thơ tôi sẽ lại nhà

Thơ tôi viết xin mời em cứ đọc
Chỉ có điều hãy nhớ kĩ cùng anh
Không có thơ người ta không THỞ được..
Như lá chết khô dần hết màu xanh..

Thơ tôi viết xin mời em cứ đọc
Chỉ đọc thôi đã hạnh phúc lắm rồi..
Như đức phật từng dạy ta rất thật..
KHÔNG CẦN TIN..chỉ thấy đã tuyệt vời..

Ta phải sống như là không thể chết

Ta phải sống như là không thể chết
Trái tim yêu như chưa bị bạc tình
Dòng thơ viết âm thâm trong bóng tối
Mỗi đêm trường tóe lóe một bình minh

Ta phải sống như là không thể chết
Mắt lơ mơ như chưa lúc nào nghèo
Và đứng hát nghiêm trang bên miệng
Mái tóc xòa hứng hết gió gieo neo..

Ta phải sống như là không thể chết
Cốc rượu kia ngỡ uống được đời đời
Ta sẽ về cho dù không ai đợi
Ngôi sao rơi ngược lại phía chân trời..

Ta phải sống như là không thể chết!..

Tan là tan vỡ mà thôi

Xin chào nụ hôn tinh mơ
Xin chào trái tim buổi sớm
Trải qua rất nhiều đau đớn
Bây giờ tôi ước bình yên

Con tàu nằm như ngủ quên
Song song hai hàng dĩ vãng
Vùng chiến trường không khói đạn
Mắt nhìn như súng nhìn ta

Tình yêu nằm trong giàn hoa
Giấc mơ năm mười sáu tuổi
Hành trang cho suốt cuộc đời
Giọt nước mắt toa tàu cuối..

Tôi tựa cửa chờ chính tôi
Tuổi thơ đi không trở lại
Trong trắng xa rồi xa mãi..
Tan là tan vỡ mà thôi..

Một chiều ngược gió của Bùi Sim Sim

Bạn có biết bài thơ nào được coi là bài thơ tình yêu hay nhất hiện nay không? Blog chị Tâm không dám nói rằng bài thơ nào là hay nhất vì có thể sẽ đụng chạm vào lòng tự ái của nhiều tác giả. 

Tuy nhiên, ở trên mạng và các diễn đàn thì bài thơ mà nhiều bạn trẻ thích nhất chính là bài: Một chiều ngược gió" của tác giả Bùi Sim Sim. Nguồn theo: http://chuyenthamkinonline.blogspot.com

Bài thơ tình
Tình yêu là gì?

Theo blog chị Tâm được biết thì tác giả Bùi Sim Sim là một nhà thơ nữ. Chị cũng chỉ là một người bình dị như bao người, và cũng không có nhiều bài thơ được nhiều người đọc chú ý. Tuy nhiên, bài thơ "Một chiều ngược gió" thì lại được nhiều người thích và chuyền tay nhau (giới thiệu hoặc share qua mạng xã hội) để đọc.

Do đó, blog chị Tâm không dám bình luận mà theo sở thích của mọi người. Theo blog chị Tâm nghĩ, mặc dù nó cũng chỉ là một bài thơ đơn giản, câu cú mộc mạc, nhưng có lẽ nó chiếm lĩnh được niềm cảm tình của nhiều người vì nó đúng với tâm trạng của nhiều người thôi.

Dưới đây là bài: Một chiều ngược gió của Bùi Sim Sim. Bạn thử đọc xem cảm nghĩ của bạn về bài thơ như thế nào nhé.

"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay - em biết, một mình em..."

Phần lớn phiên bản chỉ đến đây là kết thúc. Tuy nhiên, theo sưu tầm của blog chị Tâm thì lại còn có đoạn như dưới đây nữa. Blog chị Tâm vẫn chưa thể xác minh lại được:

"Riêng chiều nay - em biết, một mình em ....
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Em trở về im lặng của đêm

Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
  
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Em ngược thời gian, em ngược không gian

Lãng du đi vô định cánh chim trời
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh"

Nếu bạn để ý thì phần sau là "ngược" lại với phần trước về cú pháp. Có lẽ vì thế mà nhiều người còn gọi bài thơ này là bài thơ "Ngược". Có lẽ cả hai khổ là của tác giả Bùi Sim Sim và đó chính là thủ pháp lạ của tác giả. 

Bạn suy nghĩ như thế nào về bài thơ trên? Bạn cũng có thể xem thêm: Câu chuyện tình yêu kể bằng hình ảnh 

Nếu bạn thích bài thơ này thì cứ share về Facebook hoặc trang cá nhân của mình và giới thiệu cho bạn bè đọc nữa nhé. 

Còn đây là những bức ảnh về tình yêu lãng mạn nhất- các bạn có thể xem qua nhé. 

Nếu lần đầu yêu, bạn thử đọc thêm bài này: Cảm giác hôn nhau lần đầu tiên như thế nào?

Bài thơ chế người yêu làm đẹp bằng dao kéo

Hôm qua em đi tỉnh về
Bảo đi thẩm mỹ, tôi nghe bàng hoàng
Môi sưng bằng cái quả bàng
Mũi thì meo méo, em càng... dọa tôi

Còn đâu ánh mắt rạng ngời
Cái răng tuy khểnh mà cười như hoa
Còn đâu mái tóc thướt tha
Vòng một tuy nhỏ nhưng là... hàng zin

Nói ra em cũng chẳng tin
Em nghe theo đứa nó chuyên bịp đời
Nâng mông, bơm ngực, bóp đùi
Cắt môi, độn mũi, mắt thời mở banh

Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Giờ em thẩm mỹ sắp thành... con ma
Trông xa anh tưởng cụ già
Giấc mơ làm đẹp bay xa quá rồi

Em ơi, anh nhắn đôi lời
Đừng ham hố quá để đời đắng cay.

Thơ chế tình yêu nhà quê

Chọn mãi mới được một ngày
Gặp anh để quyết giãi bày yêu thương
Hai đứa ngồi trên bờ mương
Công nông thì chạy trên đường, bụi ghê
Cứ thế mà buôn dưa lê
Mãi không đề cập vấn đề trọng tâm
Anh liền nói chuyện lâm hâm
Ðợi em sơ ý là cầm tay luôn

Ngờ đâu anh chộp quá nhanh
Em rút tay lại còn lành nghề hơn
Mất đà anh lộn xuống mương
Bò lên đã thấy em chuồn từ lâu

Vừa về anh vừa lầu bầu:
"Biết thế bố bỏ từ lâu cho rồi"

Yêu là nhung nhớ đắm chìm khổ đau

Yêu là hư tổn con tim
Yêu là nhung nhớ đắm chìm khổ đau
Tình yêu sao nó muôn màu
Không hợp duyên số rồi mau xa rời
Đoạ đày tốn của ai ơi?
Yêu rồi mới biết đầy vơi u sầu
Phức tạp mang nỗi lo âu
Hao cân sút thịt phải đâu chuyện đùa
Đầu óc đờ đẫn già nua
Yêu vào là sẽ te tua thân mình
Luôn luôn gặp chuyện bất bình
Đừng vì cô độc chọn tình vu vơ...

Hai bài thơ chế về dép và đôi tất

Bài thơ chế về đôi tất và chân hôi


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi tất
Khi chân thấy có một mùi ngây ngất
Thì vật tầm thường cũng bộc phát thành thơ

Hai đôi tất nho nhỏ màu xanh lơ
Màu cỏ cây hay màu điều ước
Nhưng chắc chắn không bao giờ lộn ngược
Vì mặc vào sẽ phát hiện ra ngay

Chẳng thường xuyên được giặt giũ hằng ngày
Bị sức nặng đôi gót hồng chà đạp
Dẫu bốc mùi không đi cùng chiếc khác
Dù chiếc này đẹp hơn chiếc kia

Nếu một mai một chiếc tất mất đi
Bị chó gặm hay vấn đề nào khác
Mọi thay thế sẽ trở thành độc ác
Không khác lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai đứa này chỉ là cặp gian phu

Bài thơ chế về chiếc dép


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thương cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở nên khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu.

Vợ là cái thứ... người dưng

Một bài thơ vui và chế về việc vì sao tôi không lấy vợ và vì sao tôi mãi là người cô đơn FA. Mời các bạn đọc để cười và vui. 

Tớ ứ thèm lấy vợ đâu
Bởi vì lấy vợ như trâu vào chuồng.
Như cá vào chậu thật buồn
Tớ không lấy vợ ở suông bởi vì
Lấy vợ chẳng được thứ gì
Để cho thân xác não nề héo khô
Vợ vốn lạ hoắc lạ huơ
Nhất định không để bây giờ… chủ ta!
Nhất định không để làm bà
Vung tay chỉ trỏ làm ta muốn khùng!
Vợ là cái thứ... người dưng
Bí, bầu khác giống nhưng chung một giường
Vốn là người lạ qua đường
Làm sao ta để dễ dàng trói ta?
Không cùng mẹ chẳng cùng cha
Cho nên không thể cùng nhà với nhau.

Thơ chế: nhìn thấy dưa chuột to bằng nắm tay

Em đi siêu thị hôm rằm
Nhìn thấy dưa chuột to bằng nắm tay
Qủa này trông cũng hay hay
Làm em thơ thẩn nghĩ ngay đến chồng
Các bác chớ đoán viển vông
Lòng em rộng lắm dưa này thấm chi
Ra về em cứ thầm thì
Dưa này to thế lấy gì nấu đây.

Thơ tình cô đơn đêm mưa

Mưa vẫn rơi lặng thầm trên phố vắng
Anh vẫn ngồi chờ ngày nắng dần lên
Chờ bóng ai bước đến để gọi tên
Nhưng mưa kia vẫn rơi đầy trước mặt

Anh vẫn ngồi dưới đêm dài hiu hắt
Mưa hay lệ làm khóe mắt se cay
Nỗi lòng anh vẫn chan chứa đong đầy
Mong mưa kia cuốn trôi theo mây gió

Mưa qua đi... cho bình minh rạng ló
Nắng hồng lên cho hoa cỏ thêm tươi
Trên môi em luôn nở nụ cười
Cho lòng anh thêm tươi trong nắng ấm

Anh vẫn ngồi một mình nơi phố vắng
Vẫn mưa buồn vẫn cay đắng trong tim
Nỗi nhớ kia với khao khát đi tìm
Hình bóng ai dần chìm vào quên lãng

Bài thơ tình buồn

Viếng mộ người yêu nắng sắp tàn
Hoàng hôn xuống chậm bóng chiều tan
Hiu hiu gió thổi hồn cô lẻ
Mộ ngát xanh rêu cỏ phủ tràn.

Thắp nén tâm nhang nhớ vô vàn
Câu nào thay được lệ chứa chan
Tìm đâu kí ức người xa vắng
Cách trở âm dương sớm hoang tàn.

Cách trở đôi đường cách trở rồi
Sao còn luyến nhớ phút ly bôi
Hồn anh có hóa thành hoa bướm
Nép nhẹ bên em ủ mắt môi.

Thấm thoắt thời gian cũng đã trôi
Hai mươi năm ấy khó phai phôi
Chiều nay trong lòng đầy thương nhớ
Cúc tím em mang tím ngát trời.

Cho anh xin được nói lời xin lỗi

Cho anh xin được nói lời xin lỗi
Nhận đi nha, đừng hờn dỗi nha cưng
Em mỉm cười mà nước mắt rưng rưng
"Tại anh đó! Em bắt đền anh đó!"

Em hỡi em cho anh xin bày tỏ
Nào có đâu, anh có bỏ em đâu
Vui đi em, xin em chớ u sầu
Anh xin lỗi vì đã làm em giận

Hứ!
Tại anh nói lúc nào anh cũng bận
Bảo sao em không hờn giận hở anh
Không chịu đâu, anh đừng có dỗ dành
Em đã quyết không nhận lời xin lỗi

Rồi nghĩ lại, ừ... thấy anh cũng tội
Và thấy thương, không dỗi nữa anh ơi
Nhớ nghe anh, em chỉ nói một lời
Bỏ em nữa, em giận hoài đấy nhé !

Thơ chế... cho ngày đàn ông

Nấu cơm, rửa bát, quét nhà
Chẳng lẽ chỉ có đàn bà làm sao ?
Chị em đừng có tự hào
Chị em không có anh hào làm ngay
Một khi mà đã ra tay
Chị em chỉ có phục ngay chứ đùa
Đàn ông không thích phân bua
Thế nên đừng có mà đùa nhớ chưa
Bát sạch, cơm ngon ,canh vừa
Vợ con đi vắng sớm trưa đợi về
Nhà cửa sạch sẽ đề huề
Đến bữa là vợ chỉ về ăn cơm
Vợ đi tất bật sớm hôm
Sân thềm vẫn sạch , bữa cơm dọn rồi
Vợ về chỉ có việc ngồi
Ăn xong cắp đít vào ngồi xem phim
Mâm bát đến lượt chồng tìm
Vắt chân chữ ngũ 1 mình vợ xem
Đêm hôm mắt mũi tèm nhem
Vợ nói tẩm quất cho em nhé chồng
Khổ cho số phận đàn ông
Có ai giám nói làm chồng sướng đâu

Em thấy không - tất cả đã qua rồi

Em thấy không - tất cả đã qua rồi
Trong hơi thở, và thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm say mê

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi bờ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo thức
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bấy nhiêu
Khúc hát đầu tiên xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
Mười đấy chứ, nhìn xem trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa nở, rồi mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chia tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường, chiếc lá buổi đầu tiên

Hoàng Nhuận Cầm

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...

Hoàng Nhuận Cầm

Em vẫn chờ- anh trở lại nữa không?

Em vẫn chờ
Anh trở lại nữa không
Nắng vẫn lên
Bên thềm hoa rực rỡ
Chim vẫn hót
Líu lo ngoài khung cửa
Em vẫn chờ
Anh trở lại nữa không?

Viên xúc xắc mùa thu - Hoàng Nhuận Cầm

Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt, Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chốn xanh rơi

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.

Hoàng Nhuận Cầm

Bài thơ về gây hiểm lầm chết người

Rủ nhau đụng tý làm mồi
Thì máy (điện thoại) thằng bạn nhắn hồi "ti ti"

Mở máy coi vợ nhắn gì?
Chữ viết không dấu chữ thì không ra
Hai đứa chúng nó không nhà
Anh về ngay nhá "em đang ở truồng"

Hí hửng tưởng vợ nó thương
Lâu rồi có tý ở truồng càng hay

Được tý hắn lại sang ngay
Hỏi hắn hắn nói nhắn này chết cha

Về sau hắn mới dịch ra
Rằng "con đi vắng em ra ở trường"
Anh về đi nhé khẩn trương
Hắn nghĩ ở truồng nên mới về ngay!

Thời buổi hiện đại cũng hay
Nhưng cũng nhiều lúc bó tay chấm còm!

Một khúc sông quê mầu sóng sánh

Lang thang trong gió chiều đông lạnh
Nghe những vần yêu quá dịu dàng
Một khúc sông quê mầu sóng sánh
Nhẹ nhàng cầu nối những thênh thang

Lang thang mải miết nghe đâu đó
Ủ nóng niềm tin trọn kiếp người
Chìm trong buốt lạnh sương giăng cỏ
Một tiếng nồng say ấm dặm khơi

Nguyễn Tri Niên

Nghĩ về nhau không biết đến bao giờ

Trời lạnh quá và từng cơn gió rít
Đêm đông buồn một cõi vắng xa xăm
Lời muốn gửi đêm nay theo biền biệt
Tới người thân qua thời tiết thăng trầm

Một bên nghĩa một bên tình cân nhắc
Một nửa cười một nửa khóc thân sơ
Chẳng có sao đêm mù mờ trăng lạc
Nghĩ về nhau không biết đến bao giờ

Nguyễn Tri Niên

Vọng về một tiếng em yêu

Em ơi nghe nốt nhạc trầm
Nhìn xa mờ mịt lâm thâm mưa chiều
Vọng về một tiếng "Em yêu"
Nỗi xa như bóng cánh diều trên cao

Giật mình nghe tiếng gọi chào
Thanh âm vương nhẹ nao nao dạ người
Bốn bề gió thổi buông lơi
Con thuyền không bến phương trời nẻo xa

Ánh nhìn thăm thẳm hiền hoà
Giờ đây còn thấy nụ hoa trên cành
Còn nghe tiếng vọng gọi "Anh "
Còn ngân tiếng hát thanh bình ngày xưa

Nguyễn Tri Niên

Có những lúc mong chuông reo ai gọi

Có những lúc chỉ thấy mình trơ trọi
Xung quanh mình không có lấy một ai
Một lời thôi mong từ xa vọng lại
Nỗi bơ vơ trống trãi mãi trên đời

Có những lúc nhìn xa vào thăm thẳm
Tìm bâng quơ may gặp được người thân
Nhưng hun hút lại kéo vào vô tận
Vẫn một mình đi tiếp giữa cõi trần

Có những lúc mong chuông reo ai gọi
Để căn phòng ấm áp tiếng người mong
Nhưng im ắng vẫn bốn bề trông đợi
Cửa im lìm đau đến tái tê lòng

Nguyễn Tri Niên

Ta níu lại những gì ta yêu quý

Ta níu lại những gì ta yêu quý
Gió vẫn cuốn đi chẳng chút ngại ngùng
Ta ngơ ngác nhìn hoa cùng với nhuỵ
Lẻ loi buồn đứng giữa cõi mông lung

Cây trút lá thay mùa theo nhịp sống
Gốc vun đầy lời than thở nhớ thương
Gió vẫn cuốn dù trăm ngàn ước vọng
Có sao đâu óng ả liễu ven đường

Thêm chút nữa như trăm mối còn vương
Gió vẫn cuốn như làn mây mỏng nhẹ
Như sương khói thời gian trên cõi thế
Vẫn dịu dàng nỗi nhớ lẹ làng buông

Nguyễn Tri Niên

Không đến nữa nghĩa là yêu nhiều lắm

Không đến nữa nghĩa là yêu nhiều lắm
Miệng nói "đừng" nhưng mắt mỏi mòn trông
Tình vẫn chờ dù muôn ngoài ngàn dặm
Từng ngày qua vắng bạn hắt hiu lòng

Không đến nữa nghĩa là mong mỏi đến
Chẳng giọt đắng nào gieo xuống lòng nhau
Con đường nhỏ lối xưa tình đã hẹn
Chẳng bài thơ nào chấm hết được đâu

Nguyễn Tri Niên

Ngủ đi em dù đời không biển lặng

Ngủ đi em dù đời không biển lặng
Sóng trào dâng giận dữ nỗi oan lòng
Thuyền vẫn lướt cánh buồm căng cay đắng
Bến bờ xa chào đón những hằng mong

Ngủ đi em gió rì rào kể chuyện
Những hung đồ cổ tích giết người thân
Từ cao xa thánh thần vung kiếm trận
Đất quê mình lại xanh thắm muôn lần

Ngủ đi em bọn ác hiện trong mơ
Ông Tiên đến em bồng bềnh bay lượn
Bay bay mãi chẳng còn gì để sợ
Dứt cơn mơ nắng chiếu rọi trên đường

Nguyễn Tri Niên

Lời thề cỏ may

Đây là bài thơ tình yêu mà nhiều người cho là hay nhất, thích nhất. Lời thơ giản dị nhưng có tứ thơ độc đáo. Bài thơ như lời tự sự tiếc nuối của một chàng trai thôn quê trách móc một người phản bội lời thề từ sự vô tình và rất thường tình của cuộc đời. Có lẽ, nó vào lòng người vì hợp với tâm trạng và tình huống của rất nhiều người. Tứ thơ có vẻ từa tựa như bài Hôm qua em đi tỉnh về của Nguyễn Bính. 

Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc – tôi ngờ lời ai

Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày

Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm

Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên

Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời

Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi, em hỏi hững hờ
“Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai ?”

Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ… một khoảng trời pha lê

Trăng vàng đêm ấy, bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may …

Phạm Công Trứ

Tôi nhớ một người không nhớ tôi...

Thêm một bài thơ tình ngắn rất hay về nỗi nhớ của người đang yêu thầm trộm nhớ trong niềm cô đơn FA. 

Thức trắng đêm nay nhớ một người
Một người tôi nhớ một người thôi
Đêm nay, đêm nữa, đêm mai nữa
Tôi nhớ một người không nhớ tôi...

Tình yêu là gì?

Bài thơ chế cực hay và hài hước về tình yêu. Nếu muốn trả lời câu hỏi: Tình yêu là gì thì đọc ở đây:

Tình yêu như món thịt gà
Người trẻ háo hức người già chê dai.

Tình yêu như mắt với tai
Nếu thiếu một đứa tương lai còn gì.

Tình yêu như chiếc bút chì
Lâu lâu không vót… tức thì vứt toi.

Tình yêu như một trò chơi
Hỏi rằng nhân thế mấy người thắng đây?

Tình yêu như một sợi dây
Chăng qua chăng lại có ngày đứt ra.

Tình yêu như cái bánh đa
Ai đem nhúng nước thế là mất ăn.

Tình yêu như lốp với săm
Săm mà bị hỏng lốp nằm với ai.

Tình yêu như một cái chai
Rót lắm cũng hết nên ai cũng thèm.

Tình yêu như một chiếc kèn
Tò te cứ thổi vang rền loa loa.

Tình yêu như một bông hoa
Ai ai cũng muốn hít hà khen thơm

Tình yêu như một đống rơm
Gặp mồi lửa cháy hương thơm ngạt ngào.

Tình yêu như thể tù lao
Người ngoài dại dột vượt rào vô thăm.

Tình yêu như một que tăm
Khi xong yến tiệc xỉa răng một hồi.

Tình yêu như một cái nồi
Cái vung mà khít thì sôi rì rà.

Tình yêu như một chiếc phà
Mỗi khi cập bến là ta hết đời.

Thơ chế về tình yêu buồn - chán đời

Không gian là chiếc quan tài
Thời gian là chiếc áo dài màu đen
Quá khứ là kỷ niệm buồn
Tương lai là những con đường bỏ hoang
Hiện tại là một bát nhang
Tình yêu là chiếc khăn tang quấn đầu
Đời là 1 nhát dao bầu
Xuống năm tấc đất hết sầu hết đau

Thơ chế ngửa mặt lên trời hận đời vô đối

Ngửa mặt lên trời
Hận đời vô đối

Úp mặt vô gối
Vô đối thật sao?

Lộn cổ xuốg ao
Tại sao vô đối

Hát bài "Bối rối"
Vô đối thật rồi.

***
Một biến thể khác

Ngửa mặt lên trời
Hận đời vô đối

Úp mặt xuống gối
Vô đối thật sao

Chổng mông lên cao
Tại sao vô đối

Đi vào bóng tối
Vô đối là ta

***

Hận đời khôg đối thủ
Hận mình quá tài ba
Hận trời sinh ta ra
Để làm trùm thiên hạ

***

Hận thế gian chưa đủ
Ta hận cả ngân hà
Cả vũ trụ bao la
Ta là số 2
Không ai số 1

Thơ chế một hotgirl đi nhờ xe

Em mà có muốn đi nhờ
Ngồi sau lịch sự cấm sờ mó nha

Anh chở tăng tốc hết ga
Phanh cho một cái là ta được lời

Cảm giác thật quá tuyệt vời
Núi đôi của ẻm ôi trời đụng lưng

Chắc là to giống bà Tưng
Yên tâm anh sẽ chở cưng về nhà

Đùi em phải nói nuột nà
Mặc áo khoác đỏ đúng là dễ thương

Guốc cao có vẻ khó lường
Tốt nhất đừng có đứng đường vậy em

Nếu em có muốn đi xem
Ngôi nhà mơ ước chỉ em với mình

Ba mươi sáu thế xếp hình
Tận dụng cho hết "làm tềnh" hotel. 

2 cặp giò trắng một phen giật mình

Đang định xuống nhà ăn cơm
Một em thiếu nữ vừa thơm, vừa dòn
Trong hình nhìn có vẻ ngon
Nhìn tướng là biết "éo" còn trinh đâu

Ăn mặc cũng khá là ngầu
Lai bơ ti (libety) đó là mầu trắng đen.
Cũn cỡn quần hồng cánh sen
2 cặp giò trắng một phen giật mình

Cái áo thiết kế rất xinh
Hở cả lỗ rốn cũng kinh phết nhờ
Vếu thì to bự lắm cơ
Tròn vo to đẹp anh đơ rồi này

3 vòng đeo ở trên tay
Tóc em theo gió nhẹ bay dịu dàng

Nói thật em quá hở hang
Đi xe chụp ảnh lại càng đĩ hơn

Anh biết em là hot girl
Nhưng đừng như thế lại vờn người đi

Ăn mặc phải biết nghĩ suy
Ra đường kín đáo việc gì phải lo

Lại thêm chụp choẹt nhiều trò
Tông vào cột điện "éo" bò được đâu. 

Thơ chế: Vì sao bạn FA?

Một là tình cảm gia đình
Hai là bè bạn quanh mình bấy lâu
Ba là chí hướng mai sau
Bốn là gái gú bên nhau trọn đời...

Chốt lại cũng chỉ một lời
Gái xếp số 4 trong đời đàn ông.

Note: 

Đó là nguyên nhân vì sao bạn vẫn cô đơn!

Buồn vì mãi chẳng tìm ra một nửa

Thêm một lần, ta lại đón Noel
Cùng với Chúa, không cùng người xa lạ.

Cùng Chúa ư! Sao lòng mình buồn quá!
Phải chăng là Chúa cũng quá cô đơn!

Noel này chắc hẳn sẽ buồn hơn.
Buồn vì mình và buồn hơn vì.. Chúa

Buồn vì mãi chẳng tìm ra một nửa
Của đời mình, nên Chúa cứ lặng câm

Nhớ em hàng xóm mất gà chửi anh

Xa quê anh thấy nhớ nhà
Nhớ em hàng xóm mất gà chửi anh

Xa quê anh nhớ cây chanh
Nhớ em hàng xóm vì anh mất gà

Xa quê nhớ một thằng cha
Nhớ ra vợ hắn vì ta mất chồng

Xa quê lại nhớ đôi tông
Nhớ thằng hàng xóm ném ông vỡ đầu

Xa quê lại nhớ nhà cầu
Nhớ cuộn giấy trắng nhuộm màu vàng đen

Xa quê anh nhớ cây kem
Nhớ ăn trước cổng vẫn thèm làm sao

Xa quê tao nhớ bờ rào
Nhớ thằng trộm táo vì tao rách quần

Xa quê nhớ đứa bạn thân
Nhớ cho tớ chép mấy lần kiểm tra
Nhớ luôn bác bảo vệ già
Nhớ lần hái phượng bác ra cốc đầu
Nhớ luôn con bạn làu bàu
Nhớ lần dọa nó, dí sâu vào đùi
Nhớ cô chủ nhiệm lớp tôi
Nhớ sổ sinh tử vẫn "ngồi" thường xuyên
Nhớ tình mực tím đầu tiên
Nhớ cô bạn cũ vì tiền bỏ tôi
Nhớ ngày thất tiết đầu môi
Vẫn cô bạn ấy vì tôi bỏ bồ

Dòng đời cứ thế đẩy xô
Xưa tôi trong sáng, bây giờ... vẫn nai 

Bài thơ chế về tình yêu đến bất ngờ

Hiện nay, có rất nhiều định nghĩa về tình yêu. Mỗi định nghĩa lại theo một kiểu khác nhau. Tuy nhiên hôm nay, tôi mời bạn thử tiếp cận một định nghĩa về tình yêu theo kiểu thơ chế.

Đây là một bài thơ chế tình yêu theo kiểu lý luận nhưng khá đúng.

Tình yêu có giận có phiền,
Có khi tay trắng không tiền cũng yêu

Tình yêu nó thật là siêu,
Làm cho bao kẻ phải tiêu vì tình

Tình yêu như bóng với hình
Nơi đâu cũng có làm mình đớn đau

Tình yêu mới đẹp làm sao
Cho ta biết được biết bao nỗi niềm

Tình yêu đâu phải dễ tìm
Khi ở biển cả lúc chìm dưới sông.

Tình yêu nó thật là ngông
Hy sinh tất cả mà không sợ gì

Tình yêu làm cho ta lì
Ai khuyên ai bảo nói gì mặc ai

Tình yêu chỉ cần đôi tay
Nắm chặc em nhé tương lai cau trầu

Tình yêu đẹp nhất lần đầu
Thật là thơ mộng mấy câu tỏ tình

Tình yêu đến bất thình lình
Chẳng ai biết được lúc mình đã yêu

Tình yêu còn biết bao điều
Hãy trân trọng nó sẽ nhiều niềm vui

Bạn nên đọc thêm những bài thơ khác đã đăng như:

- Thơ chế về sinh viên nghèo

Ngải bùa gói lẫn nụ hôn

Ngải bùa em bỏ vào thơ
Để tôi đọc được hồn ngơ ngẩn hồn

Ngải bùa gói lẫn nụ hôn
Làm tôi thổn thức bồn chồn khi yêu

Ngải bùa em rải đưường chiều
Để tôi vấp phải bao điều trái ngang

Thế rồi duyên phận dở dang
Xin em thuốc giải làm tan ngải bùa.

Phi Văn Tùng

Đời như một giấc mơ trưa hão huyền

Ai làm nắng đổ chiều loang
Để câu thơ tím giữa hoàng hôn rơi

Mang dòng lục bát ra phơi
Vô tình cảm xúc trôi vời vợi xa...

Ta đi tìm lại chính ta
Còn đâu ký ức nhạt nhòa dấu xưa

Bước chân rối giữa làn mưa
Đời như một giấc mơ trưa hão huyền.

Nguyễn Thành Tâm